หน้าเว็บ

วันพุธที่ 8 กรกฎาคม พ.ศ. 2558

Động tác ăn mừng của Gabriel Jesus: Một thông điệp... triệu 'Like'

Gabriel Jesus đã thuật lại câu chuyện cuộc đời được chính bằng giọng nghẹn ngào của cậu bé ngày nào và một siêu sao trong thời hiện tại.

Những thử thách đầu đời

Tôi lớn lên tại Peri Jarrdim, phía bắc của Sao Paulo. Với đa phần mọi người khi sống ở đây, cuộc sống thật khắc nghiệt. Tôi may mắn vì mẹ đã làm việc cật lực để có thể mua thức ăn cho cả gia đình. Những đứa trẻ khác không được như vậy, thường thì chúng chỉ có được một bữa đàng hoàng trong ngày và nó là ở sân bóng.
Những thử thách đầu đời đối với Gabriel Jesus
Những thử thách đầu đời đối với Gabriel Jesus
Với tôi, giấc mơ và những gì mà tôi có được lúc này đều bắt đầu từ Clube Pequenios. Cái tên có ý nghĩa là "Những đứa trẻ". Nó còn hơn một câu lạc bộ bóng đá. Đừng nghĩ tới những bãi biển, hàng cọ hay các thứ đại loại như vậy.
Khi tôi lên 9, tôi đã cùng với cậu bạn thân của mình là Fabinho đến đây để tìm cơ hội chơi bóng. Chúng tôi đã gặp người đã thay đổi cuộc đời mình: Jose Francisco Mamede. Ông ấy là vị huấn luyện viên của đội trẻ nhất và rất nhiệt tình. Và ông đã đồng ý cho chúng tôi chơi ở đó.
Pequeninos không phải một đội bóng lớn và nhiều khả năng bạn chưa bao giờ biết tới. Nhiều đứa trẻ ngồi xe bus để đến đây ăn trưa và mang những hộp canasta básica mà huấn luyện viên đã chuẩn bị, về nhà.
Nhớ lại thật vui. Huấn luyện viên Mamede có một chiếc xe Volkswagen Beetle cũ kỹ màu trắng, chắc là đời 70. Ông ấy chở toàn bộ chúng tôi. Gồm có 9 hay 10 đứa có thể ngồi vừa, cộng thêm cả giầy, bóng và những hộp canasta básica.

Sự bất công của cuộc sống

Với tôi, bóng đá là tất cả đội bóng Pequenios chỉ tập 2 lần mỗi tuần, thời gian còn lại tôi chơi bóng trên những con phố ở Peri.
Tôi có một tuổi thơ buồn, cha mất sau khi tôi chào đời. Do đó mẹ tôi đã phải làm việc cần lực mỗi ngày để nuôi sống tôi và các anh.
Gabriel Jesus có tuổi thơ đầy bất công
Gabriel Jesus có tuổi thơ đầy bất công
Những đứa trẻ khác có video game. Tôi thì chỉ co quả bóng và trí tưởng tượng của mình. Thế nhưng nó thực sự rất thú vị vì tôi có một tuổi thơ thực sự.
Khi tôi 13 tuổi, một chuyện đã xảy ra. Đội bóng Pequeninos lọt vào một giải đấu lớn ở Sao Paulo. Ở những vòng đầu, chúng tôi thậm chí thắng những đội lớn hơn tới 12 hoặc 13 bàn cách biệt.
Chúng tôi vẫn cố sức thi đấu hết sức nhưng thua chung cuộc 2-4. Tôi sẽ không bao giờ quên được cảnh các cầu thủ của Portuguesa ăn mừng chức vô địch.

Bị bẻ chân hay là ngừng đi bóng?

Sao Paulo cho tôi thử việc, họ thích tôi nhưng lại không thể cung cấp giường để cho tôi ở học viện. Đội bóng ở rất xa nhà và nếu đi xe bus tới đó, tôi phải bỏ học và mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nhưng mẹ tôi, bà tin tưởng vào tôi. Vì bất cứ lý do nào đó, bà rất tin tưởng. Bà bảo tôi hãy tiếp tục, bất kể có phải làm điều gì.
Vì thế khi hơn 13 tuổi một chút, tôi bắt đầu có cơ hội chơi bóng cùng những người trưởng thành ở Varzea.
Chúng tôi phải đối đầu một đội lớn. Họ được đánh giá là một trong những đội mạnh nhất ở Varzea. Tuy nhiên, họ đã bỏ giải trong một vài năm vì một vài lý do nào đó tôi sẽ không kể ra.
Đây là năm đầu họ trở lại giải đấu. Trận gặp chúng tôi sẽ đưa họ tới một giải lớn hơn. Thế nhưng họ nhìn chúng tôi bằng ánh mắt…
Chỉ sau 4 phút, tôi lừa được qua hậu vệ giỏi nhất bên đối thủ và ghi bàn. Họ nhìn tôi với ánh mắt "Được rồi thằng nhóc. Chúng tao sẽ cho mày nếm mùi địa ngục".
Thế là họ chơi xấu mỗi khi tôi chạm bóng. Một cầu thủ trong đó là đầu gấu, hắn nói: "Tao sẽ bẻ chân mày nếu như mày còn tiếp tục lừa bóng qua tao".
Trận đấu kết thúc với tỷ số 2-2 và chúng tôi thắng sau loạt luân lưu.

Mẹ là tất cả

Tôi nhớ lúc mình còn chơi cho Pequeninos, tôi nhìn thấy những đứa trẻ đi cùng thường có cha mẹ bên cạnh, còn tôi chỉ có một mình. Điều đó khiến cho tôi thật tủi thân. Nhưng giờ, khi có ai đó hỏi về cha mình, tôi sẽ nói mẹ mình cũng chính là người cha. Bà ấy đã làm tất cả những gì để có thể cho tôi và những người anh. Bà là một anh hùng không áo choàng khác.
Mẹ là tất cả
Mẹ là tất cả
Khi tôi nhấc điện thoại, đó là chính là sự kiêu hãnh dành tặng mẹ và những khó khăn trong đời. Đó còn là sự kiêu hãnh dành cho những người bạn, gia đình, huấn luyện viên Memede và tất cả mọi người ở Brazil đã giúp tôi có ngày hôm nay.
Đừng bao giờ ngừng ước mơ. Và còn một điều nữa, gọi cho mẹ mình đi, bà ấy chắc chắn sẽ nhớ bạn lắm.